Giữa lúc còi báo động sơ tán vẫn kêu, cảnh báo sóng thần liên tục đưa ra sau 2 giờ xảy ra động đất mạnh, một sự sống mới đã đến với thế giới này.
Người phụ nữ giấu tên mang thai ở tuần thứ 39, bất ngờ lên cơn đau đẻ vào khoảng 18h30 ngày 1/1, chỉ 2 tiếng đồng hồ sau trận động đất ở thành phố Nanao, tỉnh Ishikawa (Nhật Bản).
Trận động đất mạnh 7,6 độ richter khiến cả thành phố rung chuyển, cảnh báo sóng thần được đưa ra. Nếu chạy xe đến trung tâm y tế thì cô có thể sẽ bị sóng thần "nuốt chửng" trên đường đi. Tuy nhiên, việc sinh con ở nhà vào thời điểm đó cũng rất nguy hiểm.
Cô gọi điện đến bệnh viện Keiju ở thành phố Nanao để tìm kiếm sự giúp đỡ. Cô nói với nhân viên y tế rằng xe cấp cứu không thể đón cô do cảnh báo sóng thần.
Takanari Arai (60 tuổi) trưởng khoa Sản phụ khoa của bệnh viện đã quyết định tiếp nhận người phụ nữ đang mang thai ở tuần thứ 39. Ông nói với cô: "Hãy bảo vệ sự an toàn của chính mình trên đường đến đây".
Khoảng 19h30, cô có mặt ở bệnh viện sau khi chồng lái xe đưa đến. Do ảnh hưởng của trận động đất, các thiết bị trong phòng mổ rơi xuống sàn, trần nhà bị dột nên không thể sử dụng được.
Các nhân viên y tế chuyển cô sang phòng khác để chuẩn bị cho việc sinh nở. Họ cũng gọi một bác sĩ gây mê đến bệnh viện, đề phòng trường hợp phải mổ cấp cứu sản phụ.
Đến khoảng 2h sáng, người phụ nữ đã hạ sinh một bé gái nặng hơn 3,1kg.
Bác sĩ Takanari Arai cho biết: "Tôi sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm nếu có sự cố xảy ra khi tiếp nhận sản phụ giữa lúc có nhiều rủi ro. Nhưng để cứu sống cô ấy và đứa con, tôi quyết định để cô đến viện. Tôi thực sự hạnh phúc khi đứa bé chào đời an toàn, khoẻ mạnh".
Trong bối cảnh các cơn dư chấn đang diễn ra và các tình huống nghiêm trọng khác, tính đến ngày 4/1, bệnh viện đã tiếp nhận 6 người phụ nữ đang mang thai ở tuần thứ 36 trở lên. Ít nhất 1 người trong số họ được đội hỗ trợ y tế thảm họa chuyển đến viện.
Honami Yoshida, chuyên gia sản phụ khoa, giải thích: "Sau trận động đất lớn ở Nhật Bản vào năm 2011, người ta xác nhận rằng căng thẳng do sợ hãi và thay đổi môi trường khiến nhiều sản phụ bị doạ sảy thai hoặc dọa sinh non. Tôi khuyến khích phụ nữ có thai nên gọi ngay cấp cứu, không nên do dự khi có bất cứ triệu chứng nào".
Cũng có một số người bận việc, không ở lại dùng bữa sau khi làm các thủ tục thường thấy ở một đám giỗ.
Ba người bạn trong câu chuyện coi đó là chuyến đi chơi, lại đi kèm với nhiều người mà không báo cho gia chủ là rất thiếu lịch sự. Họ đã coi thường gia chủ. Chưa kể họ còn ăn uống thiếu lịch sự, coi chủ nhà như người phục vụ, họ thực sự đáng nên án”.
Đồng quan điểm trên, độc giả Hoàng Lâm nhận định: “Gia chủ chỉ mời mình bạn tới nhà, nhưng bạn kéo theo cả gia đình, thì nên có lời trước với chủ nhà. Bạn làm vậy là đưa chủ nhà vào thế khó. Làm sao chủ nhà có thể đón tiếp bạn chu đáo đây?
Đừng ỷ mình là khách, cư xử sao cũng được. Đến khi tiếp đón, chủ nhà thiếu thứ này, thứ kia thì lại kêu gia chủ keo kiệt. Dù miếng ăn với bạn không quan trọng nhưng phải nghĩ cho chủ nhà.
Có thể gia chủ không trông mong gì bao thư, quà cáp nhưng bạn cũng phải biết ý, biết phép lịch sự tối thiểu trong giao tiếp. Đi đám giỗ mà không thắp cho người đã khuất một nén nhang là sao?”.
Nhiều người cho rằng, nếu khách thực sự nghĩ được mời đi ăn cỗ là miễn phí, còn mất tiền thì ra nhà hàng còn hơn, là quá thiển cận.
Độc giả Phạm Toàn chia sẻ: “Thà bạn từ chối không đến ăn giỗ, còn hơn việc đến nhưng không mang quà đáp lễ. Đây là phép ứng xử tối thiểu của người Việt.
Lần sau, nếu được mời mà sợ tốn chút tiền quà thì bạn hãy lấy lý do từ chối, đừng ứng xử như vậy. Chủ nhà cũng cần xem những vị khách được bạn mời đến nhà mình ứng xử thế nào mà biết cách đối đãi lại nhé”.
Nếu không muốn đến, bạn có thể cáo bận rồi từ chối chủ nhà. Ra ngoài ăn hàng cũng phải mất tiền, không có tiền thì không được ăn và không ai phục vụ.
Vì thế, kéo cả gia đình đến nhà bạn bè để ăn miễn phí, mà còn thái độ 'làm khách được mời' thì bạn suy nghĩ chưa thực sự thấu đáo. Sống phải có đi có lại, có trước có sau thì bạn bè mới trân quý, tình cảm mới bền lâu".
Tuy nhiên, cũng có một vài người tỏ ý chê chủ nhà tính toán, chi ly.
Độc giả Hoàng bình luận: "Tôi thấy chủ nhà quá tính toán. Nhà nội tôi ở miền Tây, mỗi lần giỗ chạp đều đông nghẹt khách khứa, bà con. Khách tới đông, không có chỗ ngồi còn chủ động ra vườn chơi, thăm thú chút mới vào ăn.
Khách ở TPHCM về thường đi cả gia đình, chủ nhà chẳng cần khách mang quà hay phong bì đến. Mời người ta mà đòi họ phải mang theo thứ này, thứ kia thì lần sau đừng mời nữa”.
“Tôi cho rằng, chủ nhà như vậy là quá ích kỷ. Nếu tính toán như vậy thì tốt nhất lần sau đừng mời ai nữa”, độc giả Nguyễn An cũng bình luận.
Mời độc giả chia sẻ quan điểm của mình về câu chuyện trên theo bình luận cuối bài hoặc email Bandoisong@vietnamnet.vn. |
Ông bị câm điếc bẩm sinh, rồi chiến tranh loạn lạc ông trúng bom bị thương nặng được đưa vào bệnh viện ở Đà Nẵng cấp cứu.
Ông chẳng nhớ quê quán, người thân nên được trại xã hội Tam Kỳ cưu mang. Mọi người không biết gọi ông là gì nên khi làm giấy tờ, khai tên là Nguyễn Văn Câm.
Hoàn cảnh của bà Nga “khá” hơn một chút. Bà sinh ra tại Đà Nẵng. Sau giải phóng, bà rời quê vào huyện Tiên Phước (Quảng Nam) làm công nhân cầu đường.
Tai nạn bất ngờ đến với bà vào một buổi chiều. Khi đi kiếm củi về nấu cơm, bà bị trúng mìn sót lại thời chiến tranh. Sau tiếng nổ lớn, bà ngất lịm đi, đến khi tỉnh dậy thấy không còn đôi chân.
![]() | ![]() |
Duyên phận đẩy đưa khiến bà Nga cũng về trại xã hội Tam Kỳ. Có lẽ, cùng chung nỗi đau chiến tranh, nên ngay lúc mới gặp, bà Nga đã thấy đồng cảm với ông Câm bằng tình thương của người em gái đối với người anh trai.
Thời gian này, họ xem nhau như tri kỷ, giúp đỡ lẫn nhau trong sinh hoạt.
Đến năm 1994, trại xã hội giải thể. Bà Nga dùng tiền tiết kiệm mua được một ngôi nhà nhỏ ở lại Tam Kỳ. Không nỡ bỏ người bạn, bà rủ ông Câm về sống cùng.
"Thấy ông ấy tội nghiệp, lại không có người thân nên tôi rủ ổng về sống chung, tiện chăm sóc nhau. Tôi xem ổng như anh trai của mình”, bà Nga thổ lộ.
Ông làm đôi chân, bà là phiên dịch
Thấy hai người khuyết tật, một nam một nữ sống với nhau, ban đầu hàng xóm dị nghị, đàm tiếu không hay.
Mặc kệ lời đàm tiếu, suốt 30 năm nay, hàng ngày ông Câm nguyện làm đôi chân, đẩy xe lăn giúp bà Nga làm việc, sinh hoạt. Còn bà làm phiên dịch cho ông. Họ nói chuyện với nhau bằng việc ra hiệu, khẩu hình.
Với người bình thường, việc thu mua phế liệu đã rất vất vả, với người khuyết tật như ông bà lại khó bội phần. Bà không di chuyển được, ông thì sức khỏe yếu.
Nhưng nhờ siêng năng, cần mẫn nên hai ông bà duy trì được nghề mưu sinh mấy chục năm nay. Mỗi khi “bạn hàng” chở ve chai đến bán, ông đon đả chạy ra bốc lên cân, còn bà xem rồi tính toán trả tiền.
Bà chia sẻ, làm cái nghề này chủ yếu lấy công làm lời. Trung bình mỗi ngày, cơ sở mua khoảng 100 ký giấy vụn, sắt thép gỉ. Mỗi ký kiếm lời khoảng 1.000 đồng. Số tiền không lớn nhưng cũng đủ để ông bà trang trải cuộc sống.
“Được cái ông ấy chăm chỉ lắm, hai anh em cứ cần mẫn làm việc mưu sinh. Chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong có sức khỏe và cuộc sống cứ bình an như vậy là được”, bà Nga trải lòng.
Quanh năm chẳng đi đâu xa, cuộc sống của hai người chỉ quẩn quanh nơi thành phố nhỏ. Chuyến đi xa nhất của hai người là đến nhà thờ Tam Kỳ đi lễ vào ngày cuối tuần.
Có chiếc điện thoại thông minh cũ, lúc rảnh rỗi bà đọc tin tức. Đọc được chuyện gì hay, bà liền “phiên dịch” lại cho ông nghe…
“Tôi tàn tật, đi lại khó khăn, còn ông ấy thì không nói được, không nghe không hiểu gì. Nên mấy chục năm nay, đi đâu chúng tôi cũng gắn với nhau như hình với bóng”, bà Nga bộc bạch.
Do những mảnh bom năm xưa vẫn còn sót lại trong cơ thể, nên mỗi khi trái gió trở trời, bà Nga lại bị vết thương hành hạ, ông Câm phải xuống bếp, tự tay nấu cháo chăm bệnh cho bà. Rồi lúc ông bị bệnh, bà cũng tất tả chăm sóc.
Từ bao giờ, bà đã coi ông như người anh ruột thịt của mình. Những lúc ấy, họ cứ động viên nhau mà sống…
Gắn bó với nhau cả thanh xuân, giờ đây cả ông câm, bà cụt tóc đã điểm bạc nhưng họ vẫn hăng say lao động và lạc quan về cuộc đời.
Sau một ngày làm việc vất vả, chiều muộn, người ta lại thấy ông đẩy bà trên chiếc xe lăn, ung dung dạo phố. Lúc này, trông họ thư thái, an yên đến lạ.